Lái xe container: Hành trình 2.000 cây số chỉ ngủ 6 tiếng
TTO – Những xe container chạy từ miền Tây đi Trung Quốc giao hàng thường phải có hai tài xế để thay phiên nhau lái. Vậy mà tôi đã trải qua quãng đường hơn 2.000km trên chiếc xe container chỉ có một tài xế.
Xe container chở thanh long từ miền Nam và Bình Thuận qua Trung Quốc xếp hàng chờ gần cửa khẩu Tân Thanh, Lạng Sơn – Ảnh: V.TR.
“Chạy xe ban đêm nguy hiểm lắm. Mình tập trung chạy đúng tốc độ, đúng làn đường nhưng lỡ tài xế xe ngược chiều buồn ngủ chợp mắt 3 giây là xong phim” >>Lái xe HOÀNG QUỐC THẮNG
Sau rất nhiều ngày liên hệ và chờ đợi, cuối tháng 12-2017 tôi nhận được tin nhắn của Hoàng Quốc Thắng, quê Bình Thuận: “Cho ông anh đi theo chuyến này. Nhưng nói trước, khoảng 15-20 ngày mới về được nha”.
Thắng hẹn xuống Tầm Vu (Long An) tìm xe biển số 61… và phụ xếp thanh long lên xe container chở đi Pò Chài (tỉnh Quảng Tây, Trung Quốc).
Xe vừa tới khu vực cửa khẩu Tân Thanh, tỉnh Lạng Sơn thì tài xế Thắng đã ngủ ngay trên ghế lái vì kiệt sức – Ảnh: V.TR.
Ngủ tranh thủ, lái khẩn trương
Mới gặp, Thắng hỏi ngay: “Anh có bằng lái FC không?”. Tôi đáp: “Không. Chỉ có bằng lái hạng B2 thôi”.
Thắng tỏ ra thất vọng: “Mấy tháng nay em toàn chạy một mình, đuối dữ lắm. Kiếm tài xế để thay phiên không ra. Nếu anh có bằng lái FC thì phụ chạy với em. Không có thì ngồi phụ canh đường, nói chuyện cho em đỡ buồn ngủ cũng được”.
16h. Sau khi chất đầy 20 tấn thanh long, Thắng nổ máy, cài đặt nhiệt độ cho thùng container.Tôi mở cửa bên phụ bước lên… Buồng lái xe container của Mỹ sản xuất rộng mênh mông, có cả giường ngủ, võng, tủ quần áo.
Thấy tôi lo lắng, Thắng quay sang cười hề hề: “Anh yên tâm. Em chạy một mình quen rồi. Đúng ra phải có hai tài xế để thay phiên nhau chạy thì mới kịp.
Chủ hàng quy định từ đây ra tới cửa khẩu Tân Thanh khoảng 60 tiếng. Xe chỉ dừng đổ dầu với ăn cơm thôi. Tìm không có tài xế thì em phải chạy một mình”.
Nghĩ tới cảnh một tài xế ôm vôlăng chạy suốt hai ngày, ba đêm tôi cảm thấy bất an.
Xe chạy đêm, tầm nhìn hạn chế lại rất dễ buồn ngủ. Tôi phải nghĩ ra đủ thứ chuyện để nói với Thắng nhưng về khuya thì chẳng còn biết nói gì. Sau 0h, cơn buồn ngủ càng khốc liệt. Mắt cứ sụp xuống.
Tôi bảo Thắng dừng lại ăn uống, nghỉ ngơi nhưng cậu cười: “Anh ngủ đi. Em còn chạy được mà”.
Mãi đến 2h55 sáng Thắng mới chịu cho xe tấp vào quán cơm ở xã Hòa Minh, huyện Tuy Phong (Bình Thuận). Chúng tôi kêu hai tô mì ăn vội rồi đi mua thuốc lá, mì gói, xúc xích, bánh ngọt, nước uống tăng lực xong lên xe chạy tiếp.
Đến 5h sáng khi xe tới huyện Thuận Bắc, Ninh Thuận tôi thấy không yên tâm nên ép Thắng phải dừng xe ngủ một chút. Có lẽ đã kiệt sức thật nên anh gật đầu rồi tấp vào bãi đất trống ven đường.
Kiểm tra độ lạnh thùng container xong, Thắng căn dặn: “Từ đây ra Lạng Sơn xe đậu dọc đường rất dễ bị trộm đồ. Đã có mấy xe bị trộm tiêm thuốc mê vô buồng lái rồi phá cửa lấy hết điện thoại, tiền bạc. Anh ráng thức canh chừng giùm cho em ngủ một chút”.
Nói rồi Thắng nhào lên chiếc giường nhỏ trong cabin xe ngủ như chết. Cả đêm không ngủ, đôi mắt tôi như treo chì nhưng cố gắng thức coi chừng xe.
Ngủ được hai tiếng, Thắng giật mình thức dậy xem đồng hồ rồi nhảy xuống mở thùng container kiểm tra độ lạnh. Anh đốt điếu thuốc rít một hơi dài rồi nổ máy chạy tiếp.
“Đường còn dài lắm. Ngủ nhiều sẽ không kịp giờ. Thanh long bị sự cố gì thì em bán nhà cũng không đền nổi đâu”.
Khi xe đến địa phận tỉnh Thừa Thiên – Huế, tôi thấy Thắng có vẻ rất đuối nên viện cớ cần đi vệ sinh để dừng. Trong lúc chờ tôi, Thắng ngả lưng ghế và thiếp đi lúc nào không hay.
Được hai tiếng, tôi đánh thức cậu ta dậy. Thắng nhìn đồng hồ rồi càu nhàu: “Chết rồi, sao anh không kêu em dậy. Mất hai tiếng rồi…”.
Nói xong, anh nhảy xuống xe mở thùng container kiểm tra xem thanh long có bị gì hay không.
Bữa ăn vội vàng trong đêm của tài xế Thắng (phải) và phóng viên Tuổi Trẻ trên đường chở thanh long ra biên giới – Ảnh: V.TR.
“Nghề bán mạng nuôi thân”
Thắng tâm sự: “Nghề tài xế container cực khổ và nguy hiểm hơn lái các loại xe khác. Anh em hay nói với nhau đây là nghề bán mạng nuôi thân”.
15h40, khi đang chạy với tốc độ 70km/h qua địa bàn huyện Bố Trạch, Quảng Bình thì đột nhiên xe bị chao đảo vì thắng gấp. Ngay trước đầu xe container của chúng tôi là chiếc xe khách biển số 29A… đang lùi từ quán cơm ra.
Thắng la lớn: “Chết rồi…”. Và ngay sau đó là tiếng “Rầm” chát chúa. Chiếc xe trờ tới một đoạn rồi dừng hẳn.
Thắng mở cửa nhảy xuống. Tôi ngồi bất động, tim muốn rớt ra khỏi lồng ngực. Mọi người xúm lại chỗ xe khách. Tiếng người lao xao như cái chợ. Cả hai xe đều bị hư hỏng, nhưng may là Thắng xử lý kịp nên chỉ bị đâm vào phần đuôi xe khách.
Nhờ có vài người làm chứng xe khách lùi ẩu nên hai tài xế mới ngừng cãi nhau. Sợ làm rùm beng CSGT tới kéo xe về đồn sẽ rắc rối thêm nên Thắng kết luận: “Xe ai hư nấy sửa” rồi lên xe nổ máy chạy tiếp.
4h, xe chúng tôi đến huyện Nghi Lộc, Nghệ An thì bị kẹt xe.Với kinh nghiệm lái xe đường dài hơn chục năm, Thắng quả quyết: “Có tai nạn nữa rồi”.
Xe container chở thanh long từ miền Nam và Bình Thuận qua Trung Quốc xếp hàng chờ gần cửa khẩu Tân Thanh, tỉnh Lạng Sơn
Một lát sau xe chạy qua hiện trường vụ tai nạn mới xảy ra khoảng nửa tiếng trước. Một xe container biển số 63C… bị nát đầu, cabin rơi xuống đường. Còn xe tải cạnh đó cũng bẹp dúm phần đầu. Hai chiếc xe tải khác thì nằm dưới ruộng.
Gương mặt của Thắng lộ rõ sự căng thẳng: “Chạy xe ban đêm nguy hiểm lắm. Mình tập trung chạy đúng tốc độ, đúng làn đường nhưng lỡ tài xế xe ngược chiều buồn ngủ chợp mắt 3 giây là xong phim.
Anh thấy cabin xe container bị gãy rớt xuống, xe tải nát bét như vậy chắc hai tài xế bị nặng lắm, có khi chết không chừng”.
Suốt 30 phút kể từ khi qua khỏi hiện trường vụ tai nạn của xe container, Thắng không nói câu nào, chỉ lo lái xe. Trưa hôm đó tôi hỏi lại chuyện này.
Anh thở dài: “Lúc đó em suy nghĩ nếu xe mình tới vị trí đó sớm 30 phút mà không phải xe container 63C thì sao?”.
Nghe tới đây, tôi cảm thấy lành lạnh ở sống lưng…
Tài xế Thắng tranh thủ ngủ khi xe dừng nghỉ dọc đường. Những lúc này phóng viên phải thức canh chừng xe – Ảnh: V.TR
Chạy hơn 2.000km chỉ ngủ 6 tiếng
Quãng đường từ Huế đến cửa khẩu Tân Thanh rất dài, nhưng Thắng chỉ ngủ thêm được một giấc chừng hai tiếng nữa ở gần Hà Nội.
Tổng cộng suốt đoạn đường hơn 2.000km, Thắng chỉ ngủ khoảng sáu tiếng. Tôi chỉ chợp mắt được vài lần.
Xe đến cách cửa khẩu khoảng 2km thì kẹt cứng, phải xếp hàng chờ. Trải qua hai ngày và ba đêm gần như thức trắng, mắt tôi cay xè, người chẳng khác gì cọng bún thiu và thiếp đi lúc nào không hay.
THEO: BÁO THANH NIÊN
Tôi là Lê Huy Hoàng chuyên gia đánh giá xe của trang Thế giới Xe Xanh. Tôi chia sẻ tất cả các kinh nghiệm và hiểu biết của mình về xe cộ, luật giao thông qua các bài viết trên https://thegioixexanh.com